Nếu ngày mai tôi chết……………….tôi muốn nói với bố mẹ tôi rằng: Bố mẹ hãy tha thứ cho những lỗi lầm mà con đã mắc phải,những lúc con ngang bướng,những lúc con ốm đau làm bố mẹ phiền lòng suy nghĩ dù con biết là bố mẹ luôn rộng lượng tha thứ cho con mọi chuyện và vì bố mẹ luôn yêu thương con. nẾu mỘt ngÀy bẠn muỐn chẾt Trầm cảm ước ao chết đang là việc ám hình ảnh đối với rất nhiều người. Gồm ý định tự sát hoặc tự ngay cạnh thường xẩy ra với những người bị bệnh mang bệnh án trầm cảm nặng. Vũ Thị Mai Hương. Nếu ngày mai tôi chết, hôm nay tôi sẽ gọi tên những người tôi yêu thương, nói lời cảm ơn với họ và mỉm cười ra đi. Nghe có vẻ thật ngờ ngẩn bởi vì tôi còn đang sống sờ sờ ở đây, nhưng cuộc sống mà, chúng ta luôn chuẩn bị trước cho đủ điều nhưng lại hiếm khi chuẩn bị tâm lý trước cái chết của mình. Nếu một người trải qua sự khước từ của làng hội, bọn họ buộc phải chịu đựng cảm hứng gượng gập ngùng thuộc đa số lời giễu cợt của các bạn xung quanh, họ bị coi là kẻ được sinh ra nhằm chạy theo bạn không giống - một kẻ kém cỏi. Thậm chí nỗ lực nhằm Nếu một ngày con chó của bạn đột nhiên phát hiện ra tất cả những điều mà nó đã giấu. Khi thói quen giấu đồ xuất hiện đồng nghĩa với việc tuổi thọ của chú chó của bạn đã được đếm ngược, nó biết rằng mình đã hết thời gian ở bên chủ, và muốn tìm hiểu Vay Tiền Nhanh. Nếu một ngày em chết trước mùa ThuAnh có buồn không? Nếu mùa quên thay láCon sẻ nâu vấn khăn tang từ tạNgười với người thương nhiều … rồi cũng thành lạ mà thôi…! Nếu một ngày cô đơn bật khóc giữa vành môiNhớ thương giật giành vì khát thèm một cái hôn vội vãVòng tay hôm kia, anh hứa trao em giờ thì trao kẻ lạThân xác đã chết rồi mà linh hồn giờ lại muốn chết thêm Nếu một ngày trên dương thế chẳng có bóng ĐêmThì ngày lấy đâu ra thứ gọi là bình yên trong giấc ngủNếu một ngày trần gian chẳng còn em hiện hữuThì lấy ngực ai để anh tựa đầu vào trú ngụ giữa bão giông Nếu một ngày …một ngày mà ai đó có tát cạn cả biển ĐôngThì em mãi thương anh mà chẳng một lòng hai dạNếu một ngày xác thân em có hòa vào muôn trùng biển cảThì anh phải biết là linh hồn em hóa đá mãi bên anh! Lê Trà My Continue Reading Đó là suy nghĩ của tôi về cái chết, đẹp đẽ và nhẹ nhàng. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ qua đời sớm hay đại loại như vậy. Nhưng một người bạn mới 28 tuổi của tôi được chẩn đoán có khối u cấp tính ở ngực, thời gian sống chỉ tính bằng vài tháng. Tôi chợt nhận ra tuổi trẻ không phải là mãi mãi, và tuổi thọ của một người không được mặc định ở “60 năm cuộc đời”, có những lúc dài hơn, và đôi khi lại quá ngắn ngủi. Tôi bừng tỉnh và lục tung trong đầu xem những điều gì mình đã làm được, và những điều gì mình chưa làm. Tôi sống vội, đó là điều có thể khẳng định chắc chắn. Tôi sợ đến lúc nào đó, đột nhiên xảy ra tai nạn khi đôi chân còn trẻ này không còn đi lại được, đôi mắt ngắm nhìn vạn vật này không còn thấy rõ nữa, hay đôi tay thích viết này không thể viết nên bao nhiêu từ ngữ đầy cảm hứng. Tôi sợ hãi khi đối diện với ngày mai khi nhìn xung quanh mình không thiếu những ví dụ chết trẻ, ra đi mà còn nhiều hối tiếc. Nghĩ vậy, tôi càng giận hơn với những bạn không chết về mặt thể xác nhưng lại chết trong tư tưởng ở tuổi 25. Tất nhiên, tôi không ở một vị trí phán xét lối sống của một ai. Nhưng tôi chỉ giận khi thấy có nhiều người còn hoài bão, nhưng lại ra đi quá sớm, trong khi nhiều người lành mạnh nhưng không có khao khát lớn lao trong cuộc đời mình. Không cần lớn lao gì quá, chỉ đơn giản là sống một cuộc đời đầy trải nghiệm xem. Nhưng không, nhiều bạn chết chìm trong cuộc sống “9 tới 5” mỗi ngày và nghĩ rằng đó là “sống”. Tôi không cho phép mình tồn tại. Tôi căm ghét việc vật vờ cho qua tám tiếng làm việc mà không đem lại lợi ích gì cho bản thân, cho công ty mình đang làm, ngồi lướt Facebook hay lên mạng đọc báo, xem phim, nghe nhạc cả ngày. Tôi căm ghét qua nửa năm cuộc đời mà không có điều gì mới hay dấu mốc nào đáng kể trong sự nghiệp, cuộc sống cá nhân hay học vấn. “Khi không tiến, bạn sẽ lùi”. Có những câu như vậy luôn khắc sâu vào trong não bộ của tôi. Tôi không phải vĩ nhân, tất nhiên, nhưng tôi là đứa thích thử thách. Tôi thích làm mới mình về ngoại hình lẫn trí óc. Tốt nghiệp ba năm, chinh chiến ở hai công ty, học nhiều điều mới về một ngành làm việc mà mình; tôi bắt đầu thấy mình đang giậm chân tại chỗ. Tôi đăng ký học một khoá thạc sỹ chuyên ngành trong một năm rưỡi để bổ sung kiến thức chuyên sâu còn thiếu. “Sao lại đi học cao học, trong khi thấy như vầy là đủ rồi.” – nhiều bạn bè đã nói với tôi như vậy. Chính suy nghĩ phó thác và thấy đủ ấy đã khiến ta cứ mãi lùi trong khi ngoài kia hàng triệu người vẫn đang cố gắng mỗi ngày. Tôi không nghe lời khuyên của ai, cứ thế làm những điều mình cho là tốt cho bản thân, sự nghiệp, kiến thức của riêng mình. Tôi muốn tiến mãi để sau này nếu cái chết thể xác có ập đến, tôi sẽ bảo với thần chết rằng tôi đã cố gắng hết mình mỗi ngày để ông không thể làm tôi thấy hối hận khi ông đem tôi đi đâu. Và một nụ cười, đó là nụ cười của chiến thắng mà tôi muốn dành cho vị thần mọi người cho là đáng sợ kia. Có một mẩu quảng cáo trên TV dịp Tết Nguyên Đán, nhân vật chính là một người con gái, đang cầm quyển hộ chiếu lật lật và có nhiều dấu mộc trên đó, nhưng khi nhân vật ngước nhìn lên thì là bàn thờ của ba mẹ đã qua đời, rồi sau đó là thông điệp của sản phẩm hiện lên đánh vào tình cảm của người xem. Tôi giật mình, sao giống mình thế. Dù mẹ chưa mất, nhưng lỡ đến một ngày nào đó, mẹ ra đi thật sự thì sao. Tôi hoảng hồn và tìm cách phản biện lại mệnh đề mà đoạn quảng cáo đưa ra. “Tại sao cô ta không đi du lịch cùng gia đình mình nhỉ?” Thế là không suy nghĩ nhiều, tôi lôi kéo mẹ đi làm hộ chiếu. Hai tháng sau, tôi đưa mẹ cùng đi nước ngoài với mình lần đầu tiên trong ngày sinh nhật thứ 25. Tôi không giàu có gì, nhưng vẫn có chút đỉnh để dành. “Để dành làm quái gì, khi không thể dành hết cho người mình thương yêu.” – tôi nghĩ khi vừa đặt cặp vé cho hai mẹ con đi Kuala Lumpur, đặt phòng khách sạn tuyệt đẹp nhìn ra trung tâm thành phố. Tôi dốc hết tiền lương của tháng đó và chuẩn bị dịch vụ tốt nhất cho mẹ. Vì ngoài mẹ ra, có ai yêu mình vô điều kiện nữa chứ. Tôi không muốn mang tiếng hiếu thảo. Tôi làm những việc này vì bản thân tôi. Tôi làm vì tôi yêu thương người mẹ của mình, vì tình cảm bản thân dành cho mẹ là thật sự, chứ không phải vì định nghĩa xã hội rằng bạn phải yêu thương cha mẹ thì tôi nghe lời và đi thực hiện sự “hiếu thảo” ấy. Đừng làm một điều gì tốt đẹp vì bạn bè, cha mẹ, người xung quanh, báo chí nghĩ và nói gì với bạn. Làm điều ấy vì chính bản thân bạn đi. Tôi căm ghét hành động dựa trên mục đích giả tạo. Như việc đi thiện nguyện rồi quay phim lại đăng lên YouTube, Facebook để xin tí lượt xem hay nhiều cái like của thế giới ảo. Như việc làm điều gì tốt cho gia đình thì lại đem lên kể lể mua lấy những câu bình luận “bạn X hiếu thảo quá”. Tôi không cần những điều giả dối đó. Cùng mẹ lên chuyến bay đầu tiên đi nước ngoài. Mẹ cầm tay tôi vừa đi vừa nói khi bước đến hàng của hải quan. “Mẹ sợ quá, nhớ đi từ từ cho mẹ theo với nhé.” Tôi cười bảo mẹ “sẽ không sao đâu, cũng chẳng có gì ghê gớm, cứ tới đó rồi người ta sẽ đóng dấu lên passport, con đi trước rồi mẹ nhìn theo con rồi theo sau nhé”. Mẹ cười nhưng có vẻ vẫn còn lo lắng. Tôi chợt nhận ra lúc mình đi nước ngoài lần đầu tiên không có cánh tay của ai để bấu víu vào. Nói thì hùng hồn lắm, tôi nói ra rả qua nhiều bài viết trước đây rằng xê dịch một mình chẳng có gì đáng sợ, cũng vui và tận hưởng tuổi trẻ lắm. Và những điều đó hoàn toàn đúng. Nhưng con người thường muốn những gì mình không có. Khi đã đủ đầy với 2 chữ “một mình” tận hưởng tuổi trẻ không ràng buộc theo cách của chính mình, ta lại thèm thuồng cảm giác dựa dẫm vào ai đó trong những chuyến đi. Dạo gần đây, cảm giác ấy là có thật. Tôi vẫn hồ hởi với những chuyến đi một mình, vì sẽ không phải nghe người bạn đường càm ràm sao đi nhiều mỏi chân, sao ăn món này dở quá, vâng vâng và vâng vâng các lý do khác nhau. Nhưng rồi khi đến những nơi thật đẹp, như những buổi hoàng hôn ở miền biển Địa Trung Hải, hải âu bay đầy trời, hay eo biển ở miền Tây nước Ý rực rỡ và bao la. Lúc đó tôi ước gì có thể quay qua người bên cạnh mà bảo “đẹp quá nhỉ?” Và nhận lại một cái gật đầu đồng ý. Nên dù vẫn tôn sùng việc xê dịch một mình như một cách nhanh nhất để đến nhiều nơi, có nhiều trải nghiệm, đôi khi tôi cũng thèm cảm giác ở hai mình để sẻ chia cái view toàn cảnh mà tôi đang thấy, sẻ chia trải nghiệm mà tôi đang có. Những giây phút ấy, tôi ước gì có mẹ bên cạnh. Khi leo lên trạm hai của Dachstein Krippenstein, một khu núi tuyết được bảo tồn của Áo, tôi gọi facetime về cho mẹ. Nhìn mẹ háo hức nhìn tuyết lần đầu tiên, tôi nhận ra cuộc đời mẹ chưa được thấy bao điều đẹp đẽ như mình. Tôi cảm thấy bất lực vì hiện tại chưa đủ giàu có để đưa mẹ đi cùng mình, mà vẫn còn ích kỷ ở trên những chuyến xê dịch một mình. Tôi vẫn sẽ có những chuyến đi một mình để đi thật nhanh những điểm đến tuổi trẻ khao khát. Nhưng lúc này, khi ở sân bay ngồi đợi chuyến bay đi Kuala Lumpur cùng mẹ, tôi biết mình sẽ chia sẻ những chuyến đi ích kỷ ấy thành những chuyến đi bên người mình yêu thương. Lúc lên tầng 54 của toà nhà Regalia Flyover, nơi tôi thuê Airbnb ở Kuala Lumpur, tôi và mẹ nhìn hoàng hôn buông trên những toà nhà chọc trời của thủ đô Malaysia. Tôi chỉ cho mẹ những toà nhà nổi tiếng tôi biết. Cảnh hoàng hôn màu tím trải dài, tuyệt đẹp, và tôi đang cùng người mình yêu thương ngắm nhìn cùng nhau. Khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác như nếu có một quả thiên thạch bay tới và kéo cuộc đời của tôi đi, tôi sẽ không bao giờ hối hận. Sau chuyến đi, mẹ hồ hởi với việc đi du lịch hơn bao giờ hết. Cách vài ngày lại khen chỗ ở phòng ốc đẹp, thành phố hiện đại, Din Tai Fung ngon. “Để hôm nào con dắt mẹ đi Đài Loan ăn Din Tai Fung chính hiệu còn ngon hơn” – tôi cười bảo với mẹ. Những điều mẹ khen đối với tôi rất bình thường, nhưng có một điều mới đó là được cùng mẹ đến một thành phố mới, có những trải nghiệm mới cùng nhau. Lúc này, tôi mỉm cười nghĩ về mẩu quảng cáo Tết trên TV. Có lẽ, lựa chọn của tuổi trẻ mới là điều quyết định khiến ta không hối hận. Tuổi trẻ ngắn ngủi, tôi biết tôi đã có những lựa chọn đúng đắn, nên làm gì với cuộc đời mình và dành thời gian quý báu ấy cho ai. Nhìn mẹ đã hơn bảy mươi tuổi mỉm cười với những điều bình thường mình làm, tôi thấy mẹ trẻ lại, tuổi trẻ của mẹ hãy còn dài, nhờ thằng con trai này khiến cho mẹ trẻ nhiều hơn. Tôi hạnh phúc, đơn giản là vậy, hối hận không nằm trong quyển từ điển tuổi 25. Giác Ngộ - Đã có bao giờ bạn tự đặt câu hỏi “Nếu ngày mai tôi chết tôi sẽ ra sao?” chưa? Nếu ai đã đặt được câu hỏi đó vào mỗi ngày thì người đó không những sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc, an lạc mà còn mang lại niềm vui cho tất cả mọi người. >>> Cám ơn vô thường! >>> Bạn lớn và lời sách tấn cuối ngày >>> Trước cái chết 1. Nếu biết trước ngày mai bạn chết bạn sẽ làm gì? Nếu là một người sống vị tha thì người đó sẽ dành trọn thời gian ngày cuối cùng đó để làm nhiều điều công đức với tâm niệm đem lại hạnh phúc cho mọi người mà không chút tính toan. Vì vậy cứ mỗi buổi sáng thức dậy bạn đều khởi lên câu nói “Nếu ngày mai tôi chết” và hành động như trên thì chắc chắn một điều rằng phước lành mà bạn tạo được vô cùng to lớn. Nếu chỉ còn một ngày để sống, thì hãy sống trọn vẹn một ngày được là người, bạn nhé! - Ảnh minh họa Nếu biết trước ngày mai bạn chết tâm trạng bạn như thế nào? Có lẽ bạn sẽ rất hoảng hốt và lo sợ phải không? Đó là tâm lí chung của những người không hiểu được đạo Phật. Đức Phật có nói “Cuộc đời này là vô thường, có sinh phải có tử hữu hình tất hữu hoại. Mạng sống con người theo thời gian đang đi dần vào cái chết, thế nhưng có mấy ai trong chúng ta ý thức được điều đó “Không mời tự đến, không đuổi tự đi Đến như thế nào, đi như thế đó Đến như gió, hợp tan như mây Gió mây vô thường, vấn vương chi khổ” Chúng ta sinh ra trên đời này không ai mời mà tự đến, cũng không ai đuổi mà tự đi, đến như thế nào đi như thế đó. Sự có mặt của chúng ta trên cuộc đời này như gió thoảng mây bay, vốn vô thường, giả tạm. Biết như vậy thì sự đến và đi không có gì phải bận tâm, phải đau khổ. Chính vì không nhận rõ về chân tướng hiện thực của cuộc đời nên con người thường lo sợ cái chết và tìm cách chạy trốn thần chết. Thật là điên rồ phải không? Nếu ta nhìn nhận được điều đó thì ta có thể thản nhiên chấp nhận cái chết. Nếu muốn có cái chết thanh thản thì suốt cả cuộc đời này phải làm nhiều điều phước thiện và tránh các việc ác. Khi thấy người khác sai lầm thì hãy nên nhìn lại bản thân mình, đó mới là người có trí tuệ. Đức Phật dạy “Tức giận người khác thì cũng giống như người đi lạc vào núi không có đường ra”. Sự tức giận ấy không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm bản thân mệt mỏi và tâm trí rối loạn. Nếu biết trước ngày mai bạn chết bạn sẽ nghĩ đến điều gì? Có lẽ bạn sẽ nghĩ đến chuyện buồn phải không vì cuộc đời này buồn nhiều hơn vui mà! Bạn cho rằng đời mình sao mà khổ, sao mà bất công quá! Để rổi từ đó chán ghét cuộc đời này. Nhưng bạn nên nhận thức rõ về cái khổ của thế gian theo thái độ nhận thức và xử lý của Phật giáo. Trước hết là phải “biết khổ” - tức là biết thế gian là khổ, là vô thường. Thứ đến là biết “giải trừ khổ” - tức là biết sử dụng những phương pháp đúng đắn để giải trừ khổ. Thứ ba là “lìa khổ” - tức là từ thực tiễn và sự hiểu biết đúng đắn khi ta rời xa những đau khổ, phiền não. Cuối cùng nếu như các bạn là Bồ tát thì “cứu khổ - cứu nạn”. Vì thế Phật giáo nói đến khổ chính là để các bạn hiểu biết, giải thoát chứ không phải khiến các bạn trở thành tiêu cực vứt bỏ. Vì vậy hãy vui vẻ lạc quan mà sống! 2. Nếu biết trước ngày mai bạn chết bạn sẽ nhớ ai nhất? Cha mẹ hay người yêu? Có lẽ đa phần sẽ chọn nhớ người yêu phải không? Bạn có nghĩ với đáp án đó bạn quá vô tâm và tàn nhẫn không? Mạng sống này ai đã ban cho ta? Chẳng phải cha mẹ ta sao? Ai đã nuôi dạy, yêu thương ta? Chẳng phải ba mẹ đó sao? Vậy mà chưa đền đáp được gì đã dại khờ dành trọn đời này cho người mình yêu. Thậm chí cho đến lúc chết cũng dành tình cảm cho người yêu hơn cha mẹ. Bạn quả thật là người con bất hiếu đấy! Lạc quan lên, dẫu biết ngày mai mình không còn nữa - Ảnh minh họa Nếu biết trước ngày mai bạn chết bạn sẽ làm gì với những lỗi lầm của người khác? Hận thù có đúng không? Đó là tâm lí chung của con người, khi có ai đó khiến ta buồn, làm tổn thương trái tim và lòng tự trọng của ta thì chúng ta thường khởi lên lòng hận thù và tìm cách trả thù. Chưa trả được thù thì ta đã đau khổ trước rồi. Thật là tội nghiệp phải không? Bạn có muốn trở thành người tội nghiệp như vậy không? Chắc chắn bạn sẽ không dại khờ đến nỗi như vậy đâu phải không? Nếu bạn không muốn mình là một người tội nghiệp như thế thì bạn phải thực hiện điều tâm nguyện của Đức Phật “Tha thứ là lễ vật lớn nhất của đời người.” Chúng ta phải thực tập hạnh nhẫn nhục, tha thứ và bao dung, bởi vì những đức tính này giúp chúng ta có những quyết định đúng đắn. Chúng ta cần phải biết đồng cảm, biết chia sẻ những khó khăn của người khác, không nên có ý niệm bới lông tìm vết, cần phải hiểu người và nhất là phải biết tha thứ đối với những lỗi lầm của người khác. Chúng ta biết những yếu kém, những khuyết điểm của người khác thì ngay trong bản thân của chúng ta cũng có, nhưng vì chúng ta không tự thấy khuyết điểm của mình mà thôi, cũng giống như con mắt thấy được mọi vật nhưng lại không thấy chính nó. Khi thấy người khác sai lầm thì hãy nên nhìn lại bản thân mình, đó mới là người có trí tuệ. Đức Phật dạy “Tức giận người khác thì cũng giống như người đi lạc vào núi không có đường ra”. Sự tức giận ấy không chỉ làm tổn thương người khác mà còn làm bản thân mệt mỏi và tâm trí rối loạn. 3. Nếu biết trước ngày mai mình chết bạn sẽ chiêm nghiệm cuộc đời mình như thế nào? Hạnh phúc hay đau khổ. Tại sao hạnh phúc và vì sao đau khổ? Hạnh phúc khi ta dành trọn cả cuộc đời này làm nhiều điều phước lành mang lại niềm vui cho mọi người, đến lúc chết thì ta chẳng có điều gì hối tiếc. Đau khổ khi ta làm biết bao nhiêu lỗi lầm, vì bản ngã to đùng của mình đã gây ra biết bao nhiêu nỗi khổ cho con người. Để rồi từ đó tự làm tổn thương mình và mọi người. Đến lúc chết bạn sẽ rất day dứt và mặc cảm. Bạn muốn ra đi với nụ cười an lạc hay đầm đìa những giọt nước mắt tiếc thương muộn màng. Hãy mỉm cười và an trú ngay hiện tại này, đó là hạnh phúc, bạn ạ! - Ảnh Internet Nếu biết trước ngày mai mình chết bạn cảm thấy như thế nào về những gì bạn làm? Những việc làm của bạn xuất phát từ trái tim vị kỷ thay vị tha? Bạn đã đề cao niềm vui của mọi người lên trên cái bản ngã vì niềm vui của mình chưa? Nếu bạn có một trái tim vị tha và luôn đem lại sự lợi lạc hạnh phúc cho moi người thì bạn sẽ cảm thấy rất mãn nguyện, trái lại bạn chỉ cảm thấy dày vò và hối hận thôi! Vì vậy bạn hãy sống trọn vẹn ngày hôm nay vì ngày mai bạn sẽ không biết mình ra sao? Sẽ đi về đâu? Còn sống hay đã chết khi vô thường đến bất chợt, hãy sống một cuộc sống thật ý nghĩa, thật thiện lành vì lối sống đó không những đem lại niềm vui và an lạc cho mình mà còn trang trải đến với mọi người. Mỗi buổi sáng thức dậy bạn hãy tâm niệm “Nếu ngày mai tôi chết, tôi sẽ…” và mỉm cười tặng cho những ý niệm lành của mình được đặt sau dấu ba chấm, nhé! Cùng bạn đọc Lá thư chia sẻ là tiểu mục từng xuất hiện trên Trang Phật giáo-Tuổi trẻ của Giác Ngộ. Nay Giác Ngộ Online mở lại mục này để lắng nghe, làm cầu nối cho bạn đọc gửi những chia sẻ của mình tới người thân, người thương. Đó có thể là những trăn trở, ước mong, hoặc chỉ là một phút trải lòng, cảm nhận những bước chuyển trong tâm mình và thời tiết... Bài viết tham gia không quá 800 chữ, gửi về địa chỉ e-mailphatgiaovatuoitre Giác Ngộ Online Trầm cảm muốn chết đang là sự ám ảnh đối với nhiều người. Có ý định tự sát hoặc tự sát thường xảy ra với những bệnh nhân mang bệnh lý trầm cảm nặng. Đối với người bị trầm cảm nặng thì tự sát là mối đe dọa thực sự. Những suy nghĩ tiêu cực bao trùm lên người bệnh, họ thường nghĩ bản thân mình vô dụng, là gánh nặng cho người khác, những suy nghĩ dai dẳng này khiến người bệnh không thoát ra được, dẫn đến những ý định hoăc hành vi tự sát. Trầm cảm nặng gây không ít đau buồn cho gia đình và những người xung quanh. Biết được dấu hiệu của trầm cảm nặng để can thiệp kịp thời có thể tránh được những hậu quả đáng tiếc có thể xảy đang xem Nếu một ngày bạn muốn chếtNên đọc bài viết “Tất tần tật các thông tin về trầm cảm nặng” trước khi đọc nội dung dướiMục lục bài viếtDấu hiệu của trầm cảm nặngHầu hết các dấu hiệu của trầm cảm nặng thường biểu hiện rõ ở hành vi, và tự tử là hành động gây ra nhiều ám ảnh nhất cho người cộng đồng. Hành vi tự tử hoàn toàn có thể ngăn chặn được khi ta kịp thời nắm bắt được những biểu hiện bất thường của người bệnh. Dưới đây là những triệu chứng của trầm cảm nặngĐau đầu, rối loạn giấc ngủ thường xuyên là những dấu hiệu trầm cảmRối loạn giấc ngủ Thường xuyên mất ngủ sẽ gây tổn thương nghiêm trọng đến thần kinh của người bệnh, đồng thời khi mất ngủ người bệnh dễ sinh ra những suy nghĩ tiêu cực hơn, dễ gây những hành động tự xuyên cáu gắt với những người xung quanh Người bệnh luôn có những tâm trạng bất ổn, kích động, luôn có những suy nghĩ những người xung quanh sẽ làm hại mình do vậy họ thể hiện tâm trạng cáu gắt để cô lập và bảo vệ cho chính bản thân hứng thú với các hoạt động yêu thích Khi bệnh trầm cảm trở nên nặng nề thì người bệnh sẽ mất hứng thú với những hoạt động yêu thích trước đó, không còn cảm thấy sự nhiệt huyết trong bất cứ vấn đề gì. Khi niềm đam mê không còn người bệnh sẽ mất đi niềm vui lớn nhất trong cuộc đời, từ đó những suy nghĩ, hành vi trở nên vô định, tiêu nghĩ dai dẳng về điều gì đó xấu xảy ra Người bệnh luôn có những suy nghĩ về những điều xấu, tồi tệ sẽ xảy ra trong tương lai, điều này gia tăng những lo âu, căng thẳng của người bệnh. Khi người bệnh không dám đối diện với chính những điều mình liên tưởng về tương lai thì việc suy nghĩ và hành vi tự sát có thể là điều mà người bệnh lựa chọn để giải quyết vấn hiện ảo giác, hoang tưởng Trong trường hợp bệnh rất nặng, có thể xuất hiện tác triệu chứng thần kinh, ảo giác cả về âm thanh lẫn hình có khả năng tự chăm sóc bản thân Việc vệ sinh cá nhân, ăn ngủ và nghỉ cũng là điều rất khó khăn với bệnh nhân trầm cảmSuy nghĩ về cái chết, có những hành vi tự sát hoặc tự tử Đây là biểu hiện thường xuyên của bệnh nhân mắc chứng trầm cảm nặng. Khi đã có những suy nghĩ về tự sát thì người bệnh luôn tập trung tìm hiểu cái chết, có người sẽ công khai về việc họ muốn chết, hoặc họ sẽ nghiên cứu cách tự sát bằng nhiều cách như mua súng, dao, hoặc thuốc viên, nhiều người sẽ cho đi những đồ vật hoặc nói lời tạm biệt với người khác…Tất cả đều nằm trong kế hoạch tự sát của họ. Phát hiện những suy nghĩ hay hành vi bất thường này của người bệnh, cần tìm ngay những sự trợ giúp để ngăn chặn những hệ xấu có thể xảy còn với người trầm cảm nhẹ thì biểu hiện như nào? Bài viết sau “Dấu hiệu người mắc trầm cảm nhẹ” sẽ giải đápHậu quả nghiêm trọng của bệnh trầm cảmBệnh trầm cảm thực sự đang gây ra những ám ảnh kinh hoàng trong xã hội hiện nay. Nó không chỉ gây ra những tổn thương về tinh thần cho người bệnh mà còn gây hệ lụy nghiêm trọng đến thể chất. Và hậu quả nghiêm trọng nhất mà nó gây ra chính là cái chết. Hầu hết người bệnh trầm cảm nặng sẽ có những suy nghĩ và hành vi tự sát để chấm dứt những căng thẳng, suy nghĩ ám ảnh kéo dài. Đã có biết bao cái chết thương tâm gây chấn động dư luận trong thời gian qua, phải kể đến là người mẹ mắc trầm cảm sau sinh đã sát hại đứa con 33 ngày tuổi tại xã Hữu Bằng, Thạch Thất, Hà Tây hay đến giọng hát chính của nhóm nhạc Linkin Park treo cổ tự tử, thành viên của nhóm SHINee đã tự tử do áp lực của sự nổi tiếng. Tất cả đều do bệnh lý trầm cảm gây ra và số người tự tử vì căn bệnh này vẫn đang tăng lên từng các trung tâm nghiên cứu về bênh các bệnh liên quan đến tâm thần học thì ngày càng có nhiều những trường hợp tự tử do bệnh lý trầm Tổ chức Y tế thế giới WHO, mỗi năm trên thế giới có khoảng người tự tử vì bệnh rối loạn trầm cảm. Cho đến hiện tại thì bệnh trầm cảm đang đứng thứ 2 về gánh nặng tâm lý chỉ sau bệnh mạch vành. Ở Việt Nam, WHO ghi nhận khoảng người chết do tự tử vì bệnh trầm cảm mỗi 2014 tại Nhật Bản đã thống kê có khoảng 70 người tự tử mỗi ngày, trong đó hơn 1/3 là các bệnh nhân có mang bênh lý trầm chết là hậu quả đáng sợ nhất của căn bệnh trầm cảmMỗi năm tại Mỹ trầm cảm lấy đi sinh mạng của khoảng 30000 người, mặc dù con số có thể cao hơn vì có những vụ tự tử chưa được làm rõ nguyên nhân hoặc chưa được công nhận là do bệnh lý trầm cảm gây những thế tại Viện tâm thần Trung Ương Bệnh viện Bạch Mai đã thống kê trong số 200 bệnh nhân đến khám bệnh tâm thần thì có 1/4 số người khám và điều trị bệnh lý trầm cảm. Năm 2016, số lượng bệnh nhân điều trị bệnh lý trầm cảm ở đây lên đến con số Và ước tính trên cả nước, mỗi năm có tới hàng ngàn người chết do trầm cảm gây thêm 120+ Hình Cho Trẻ Tô Màu Cho Bé 4 Tuổi, 120+ Hình Đẹp Cho Bé Tập Tô MàuNhững con số thống kê cho ta thấy được hệ lụy nghiêm trọng của bệnh lý gây ra cho người bệnh trầm cảm. Bất cứ ai cũng có nguy cơ mắc bệnh. Hãy đừng bỏ qua những lời nói của ai đó than phiền về cuộc sống buồn chán và tâm trạng mệt mỏi của họ vì rất có thể một trong số chúng ta có thể đưa ra lời khuyên giúp họ sống vui vẻ và tránh xa bệnh lý trầm cảm.

nếu một ngày bạn muốn chết