EU dường như không đồng tình với ý kiến cho rằng liên minh này đã chậm chạp hoặc không cung cấp tài chính phù hợp cho chính quyền Ukraine. Tờ báo nhắc lại tuyên bố gần đây của người phát ngôn Ủy ban châu Âu Nuyts Veerle, nói rằng viện trợ lũy kế của châu Âu dành cho Thứ trưởng Bộ GTVT Nguyễn Danh Huy vừa ký văn bản đề nghị các cấp chức năng tỉnh Bình Thuận giải quyết dứt điểm tồn tại về giải phóng mặt bằng dự án cao tốc Bắc - Nam đoạn Vĩnh Hảo - Phan Thiết và Phan Thiết - Dầu Giây, đoạn qua địa bàn tỉnh Bình Thuận. Báo Cuối cùng thì quả vải Việt Nam cũng đã "danh chính, ngôn thuận" tại thị trường Nhật Bản. Đây cũng là sản phẩm đầu tiên của Việt Nam được cấp bằng chỉ dẫn địa lý tại Nhật Bản. Quả vải Việt Nam được bày bán trong một siêu thị ở Nhật Bản. Ảnh Int Ninh Thuận đồng ý cho một doanh nghiệp nghiên cứu quy hoạch dự án hơn 300 ha trong khu du lịch Mũi Dinh Hải Quân 17:15 | 29/08/2022 CTCP Mũi Dinh Ecopark mới đây đã được tỉnh Ninh Thuận cho tài trợ ý tưởng quy hoạch khu khu vực công viên đồi cát quy mô 300 ha, thuộc khu du lịch Mũi Thứ năm ngày 15 tháng 7 năm 2010 6:27 AM. Khi ngọn bút của dân phải tô đậm hàng chữ : Chính danh - Danh chính ngôn thuận, thì hẳn là sự Giả danh - Danh bất chính ngôn tắc loạn đã nổi lên hoành hành rồi. Qủa vậy, lâu nay báo chí nước ta đã nêu ra nhiều chuyện bằng giả Vay Tiền Nhanh. 13/07/2022 Xã hội 86 Views Thông tin sai sự thật được chia sẻ trên mạng xã hội. Ảnh Trả lời báo chí ngày 11/7, người phát ngôn Bộ Công an khẳng định, những thông tin do một số tài khoản mạng xã hội nêu trên là tin đồn thất thiệt, không chính xác. Bộ Công an đề nghị mọi người dân không tin, không nghe, không lan truyền các thông tin thất thiệt; tiếp nhận các thông tin chính thống từ cơ quan chức năng có thẩm quyền… Theo cơ quan chức năng, thông tin này làm ảnh hưởng đến uy tín, quyền, lợi ích hợp pháp của doanh nghiệp, tác động xấu đến thị trường chứng khoán… Điều đáng nói đây không phải là lần đầu, những thông tin thất thiệt được loan truyền trên mạng xã hội làm ảnh hưởng xấu đến uy tín, danh dự cũng như hoạt động sản xuất kinh doanh của cá nhân mà rất nhiều vụ việc trước đó đã được cơ quan chức năng xử lý. Trong cuộc sống, quản lý, điều hành Nhà nước và xã hội, trên các diễn đàn báo chí và xã hội chúng ta thấy rất nhiều lời nói, phát ngôn, phát biểu, trong đó có phát ngôn có giá trị, nhưng cũng có rất nhiều phát ngôn không có giá trị. Vì sao vậy? Phát ngôn nói nôm na là lời nói mang nội dung, quan điểm của cá nhân hay một tổ chức về một vấn đề gì đó đưa ra trước cộng đồng. Đó có thể là câu trả lời cho một câu hỏi mà nhiều người đang quan tâm hay giải đáp, giải thích, thông tin, thông báo… đến cộng đồng một thông điệp gì đó. Tự do ngôn luận là quyền của con người trong việc tự do tìm kiếm, tiếp nhận và truyền đạt thông tin, ý kiến của mình đối với mọi lĩnh vực của đời sống xã hội dưới hình thức bằng lời nói, văn bản viết tay hoặc đánh máy, hoặc dưới bản điện tử email, facebook, zalo…, hoặc dưới hình thức khác tranh vẽ, biểu diễn nghệ thuật…. Hiến pháp năm 2013 cũng đã quy định “Công dân có quyền tự do ngôn luận, tự do báo chí, tiếp cận thông tin, hội họp, lập hội, biểu tình. Việc thực hiện các quyền này do pháp luật quy định”. Tuy nhiên, trong đời sống xã hội đôi khi chúng ta tiếp nhận được quá nhiều phát ngôn, thậm chí là phát ngôn trái chiều, phát ngôn không chính thống, phát ngôn sai… khiến cho thông tin trở nên nhiễu loạn. Giữa thời đại mà công nghệ thông tin phát triển như hiện nay, chúng ta càng dễ lạc lối giữa muôn trùng thông tin dư luận đa dạng, bùng nổ. Vậy, phát ngôn như thế nào mới được gọi là phát ngôn đúng? Có hai vế trong một mệnh đề liên quan đến phát ngôn, cần minh định để từ đó chúng ta phân biệt được đâu là phát ngôn đúng và đâu là phát ngôn không đúng. Thứ nhất, người phát ngôn là ai? Thứ hai, nội dung phát ngôn là gì? Đôi khi người phát ngôn đúng, nhưng nội dung phát ngôn lại sai; ngược lại, đôi khi nội dung phát ngôn đúng nhưng người phát ngôn lại sai. Thậm chí, có những phát ngôn nội dung cũng sai mà cả người phát ngôn cũng sai. Trong xã hội, giữa một cuộc họp, hội nghị, hội thảo, trên báo chí, mạng xã hội… đôi khi có những người nói rất hay, nhưng lại không đúng vì rơi vào 3 trường hợp trên. Vậy đâu mới là phát ngôn đúng và có giá trị? Đó là phát ngôn đúng nội dung và người phát ngôn đúng chuyên môn, vị trí, vai trò, trách nhiệm và thẩm quyền. Để tránh việc thông tin không đúng pháp luật đã có quy định về quyền phát ngôn, phát ngôn trên báo chí và người phát ngôn. Luật Báo chí và các nghị định cũng đã quy định rất rõ về phát ngôn, quyền phát ngôn, người phát ngôn. Các ngành các cấp, các địa phương cũng ban hành quy chế phát ngôn và người phát ngôn, trong đó quy định ai là người sẽ có trách nhiệm phát ngôn về vấn đề, lĩnh vực mà mình chịu trách nhiệm. Ông cha ta từ ngàn xưa đã đúc kết về phát ngôn một cách ngắn gọn Danh chính ngôn thuận. Lời nói, phát ngôn, phát biểu… chỉ có giá trị khi lời nói ấy được phát ra từ người có trách nhiệm đúng với chức danh được xã hội công nhận. Hoàng Đăng Khoa Check Also Một học sinh đuối nước trên sông Bồ Lực lượng chức năng triển khai công tác cứu hộ- ảnh PCCC Khoảng 9 giờ … Trong cuộc sống hàng ngày, chúng ta thường nghe mọi người nói về “danh phận”, “danh chính ngôn thuận” hay “danh không chính thì ngôn không thuận”. Vậy câu này dùng để chỉ điều gì và nguồn gốc ra đời như thế nào? Năm 501 trước công nguyên, Khổng Tử 51 tuổi làm quan Trung Đô Tề cho nước Lỗ. Một năm sau, ông được đề bạt làm Tư Không quản lý việc kiến thiết công trình. Sau đó không lâu, ông lại chuyển sang làm quan Tư Khấu. Khi Khổng Tử 56 tuổi, ông lại làm tướng quốc. Ông tham gia vào việc chính sự của nước Lỗ chỉ vẻn vẹn ba tháng, nhưng đã khiến cho tục lệ của Lỗ quốc cải biến rất lớn. Thành quả của Khổng Tử khiến vua của nước Tề là Tề Cảnh Công cảm thấy sợ hãi. Ông ta đặc biệt chọn ra 80 cô gái xinh đẹp và cho họ ăn mặc áo hoa gấm lụa, cho họ học vũ đạo, hơn nữa còn chọn thêm 120 con ngựa tốt để cung phụng Lỗ Định Công ăn chơi hưởng lạc. Tề Cảnh Công làm như vậy nhằm để việc chơi bời hưởng lạc ăn mòn ý chí của Lỗ Định Công. Kế sách này quả nhiên có hiệu quả, Lỗ Định Công chìm đắm vào ca múa dâm lạc, không còn hỏi han đến việc triều chính. Học trò Tử Lộ của Khổng Tử nhìn thấy tình hình ấy thì hỏi Khổng Tử “Thưa thầy! Chúng ta hãy rời khỏi nơi này đi!” Khổng Tử trả lời “Nước Lỗ sắp làm tế lễ ở vùng ngoại ô. Nếu họ có thể dựa theo lễ pháp mà biếu thịt cho các quân thần thì chúng ta có thể ở lại.” Kết quả, Lỗ Định Công vi phạm nghi thức bình thường, không đem thịt biếu các đại thần. Vì thế, Khổng Tử đã rời khỏi nước Lỗ, sang nước Vệ. Vua của nước Vệ là Vệ Linh Công hỏi Khổng Tử, bổng lộc của ông ở nước Lỗ được bao nhiêu. Khổng Tử trả lời rằng, ông được sáu vạn đấu gạo. Thế là Vệ Linh Công cũng trả cho ông từng đó gạo. Ảnh minh họa Đám học trò đi theo Khổng Tử gặp được chỗ an thân, ai nấy đều vô cùng vui vẻ. Tử Lộ đặc biệt vui vẻ hỏi Khổng Tử “Vua nước Vệ cho thầy cai quản việc triều chính thì trước tiên thầy sẽ làm gì?” Khổng Tử suy nghĩ một lát rồi nói “Ta nghĩ trước tiên phải sửa cho đúng danh phận.” Tử Lộ không khách khí hỏi “Thầy có phần cổ hủ rồi. Việc này đâu có gì mà phải cải chính ạ?” Khổng Tử nói “Người quân tử chỉ hoài nghi những gì mà trong tâm chưa rõ. Danh phận không chính thì đạo lý cũng sẽ giảng không thông. Đạo lý không thông thì sự tình làm cũng sẽ không thành. Sự tình làm không thành thì việc giáo hóa lễ nhạc của quốc gia cũng sẽ không thiết lập được. Giáo hóa lễ nhạc mà không hưng thì hình phạt sẽ không thỏa đáng. Hình phạt không thỏa đáng thì dân chúng sẽ không biết xử sự như thế nào cho phải. Cho nên, danh phận mà người quân tử dùng nhất định phải có thể nói ra đạo lý, đạo lý nói ra thì nhất định phải làm được thông.” Theo Secretchina Mai Trà biên dịch Xem thêm Mọi việc trong đời người đều là có nguyên nhân, không có việc gì là vô duyên vô cớ 7 bức ảnh nổi tiếng nhất mọi thời đại và những câu chuyện ít ai biết Pháp Luân Công tốt cho sức khỏe nhưng sao lại bị đàn áp ở Trung Quốc? Quay lại trang chủ / Phân tích PHÂN TÍCH Phương Tây và Liên Hiệp Quốc bận đối phó với chiến tranh do Nga phát động ở Ukraina giúp Trung Quốc trở thành nhân tố chính trong cuộc khủng hoảng chính trị ở Miến Điện. Hội nghị Mekong-Lan Thương Lancang lần thứ 7 diễn ra ngày 04/07/2022 tại Bagan, miền trung Miến Điện, đánh dấu bước khởi đầu chính thức cho tập đoàn quân sự khẳng định tính chính danh cầm quyền. Đăng ngày 05/07/2022 - 1530 5 phút Ảnh tư liệu Tướng Min Aung Hlaing P tiếp Ngoại trưởng Trung Quốc Vương Nghị ở Naypyidaw, Miến Điện ngày 12/01/2021. AP Trung Quốc công nhận chính quyền của tập đoàn quân sự ? Tập đoàn quân sự Miến Điện bị lên án, trừng phạt và tẩy chay kể từ khi lật đổ chính quyền dân sự của nhà lãnh đạo Aung San Suu Kyi đầu tháng 02/2021. Sau hơn một năm rưỡi, chính quyền tướng Min Aung Hlaing đang từng bước gây dựng tính chính đáng nhờ sự ủng hộ của Bắc Kinh. Trung Quốc đã tạo điều kiện để Miến Điện tổ chức Hội nghị Mekong-Lan Thương Lancang lần thứ 7 với khách mời là ngoại trưởng 5 nước láng giềng Trung Quốc, Thái Lan, Lào, Cam Bốt và Việt Nam, nằm trong ảnh hưởng của Bắc Kinh và có chung hệ thống chính trị chuyên quyền. Tập đoàn quân sự Miến Điện khẳng định ngay hôm 01/07 rằng sự hiện diện của các ngoại trưởng là sự công nhận chủ quyền và chính phủ Miến Điện ». Ngoài ra, ngoại trưởng Vương Nghị gặp đồng nhiệm nước chủ nhà Wunna Maung Lwin bên lề Hội nghị. Ông nhấn mạnh Trung Quốc ủng hộ dân tộc Miến Điện trong việc tìm đường phát triển phù hợp với điều kiện đặc thù quốc gia ở Miến Điện », theo Tân Hoa Xã, phiên bản tiếng Pháp, ngày 04/07. Điều kiện đặc thù quốc gia » cũng có thể được hiểu là chấp nhận chính quyền hiện tại mà trên thực tế chưa bao giờ bị Bắc Kinh lên án với lý do không can thiệp chuyện nội bộ của nước khác. Thực ra, phát biểu này chỉ củng cố thêm cho lập trường được Bắc Kinh đưa ra hồi tháng Tư Ủng hộ các lãnh đạo tập đoàn quân sự dù tình hình có thay đổi thế nào ». Chính quyền dân sự, quá thân với các nền dân chủ, bị ông Vương Nghị gạt khỏi cuộc hội đàm mà chỉ nhắc đến tình huynh đệ » được cổ vũ từ thế hệ các nhà lãnh đạo quân sự trước đây của hai nước. Gạt ASEAN khỏi tiến trình giải quyết xung đột ở Miến Điện Trong suốt một năm rưỡi, ASEAN cũng như cộng đồng quốc tế vẫn bất lực trước tập đoàn quân sự Miến Điện. Cuộc chiến ở Ukraina do Nga phát động càng đẩy tình hình Miến Điện xuống hàng thứ yếu. Bắc Kinh đang nắm lấy cơ hội để trở thành nhà trung gian » duy nhất có trọng lượng trong hồ sơ Miến Điện. Qua việc giúp tập đoàn quân sự chính danh nắm quyền ở Miến Điện, Bắc Kinh tăng thêm trọng lượng » trong quan hệ đối với chính quyền của tướng Min Aung Hlaing hiện vẫn bị cả thế giới quay lưng, theo nhận định với CNN của giáo sư Ian Chong, chuyên gia về khoa học chính trị, Đại học Quốc gia Singapore. Đổi lại, để được Bắc Kinh hậu thuẫn, theo Tân Hoa Xã, Miến Điện sẽ tiếp tục ủng hộ các lập trường chính đáng của Trung Quốc về các vấn đề liên quan đến Đài Loan, Hồng Kông, Tây Tạng, Tân Cương và nhân quyền ». Ngoài ra, áp đặt được điều kiện tiến hành hòa giải chính trị và quá độ dân chủ nhưng phải phù hợp với tình hình ở Miến Điện », Bắc Kinh tiếp tục chia rẽ nội bộ ASEAN. Ví dụ mới nhất là bốn nước nằm trong lưu vực sông Mêkông Việt Nam, Lào, Cam Bốt, Thái Lan phần nào đã công nhận tính chính đáng của tướng Min Aung Hlaing khi tham dự Hội Nghị Mekong-Lan Thương, bị phe đối lập Miến Điện chỉ trích là đi ngược lại hoàn toàn với kế hoạch hòa bình của ASEAN ». Tái lập ổn định ở Miến Điện để bảo đảm lợi ích kinh tế của Trung Quốc Trung Quốc cam kết sẽ tiếp tục hợp tác với phía Miến Điện để củng cố 4 trụ cột gồm tin tưởng lẫn nhau về chính trị, hợp tác đôi bên cùng có lợi, thắt chặt quan hệ giữa hai dân tộc và trao đổi văn hóa ». Thực ra, Miến Điện ổn định còn giúp Bắc Kinh bảo vệ lợi ích kinh tế tại quốc gia Đông Nam Á này. Theo AP, Trung Quốc đầu tư nhiều tỉ đô la vào các khu khai thác mỏ, đường ống dẫn khí đốt và nhiều công trình cơ sở hạ tầng khác, đặc biệt là dự án vành đai kinh tế Miến Điện-Trung Quốc CECM. Bắc Kinh cũng là nhà cung cấp vũ khí chính cho Naypyidaw. Cấm vận của phương Tây đã khiến nhiều dự án bị đình chỉ, nhiều công ty nước ngoài thoái vốn khỏi các dự án ở Miến Điện. Trung Quốc khó ngoảnh mặt trước thị trường bỏ ngỏ này. Bắc Kinh đã bày tỏ những thiện chí đầu tiên hỗ trợ người dân Miến Điện » khi thông báo sẵn sàng nhập thêm nông sản chất lượng cao, mở rộng hợp tác tài chính song phương và khởi động các dự án thí điểm chống đói nghèo ở Miến Điện ». Cũng như bao nhiêu thực thể khác trong cuộc sống, ngôn ngữ không ngừng tiến hóa. Luật tiến hóa bao gồm sự phát sinh, sự tăng trưởng cũng như sự đào thải. Hoàn cảnh tự nhiên, xã hội, kinh tế, chính trị… làm sản sinh ra nhiều từ ngữ mới, cũng như làm mất đi nhiều từ ngữ khác. Trong cuộc chiến tranh Việt Nam, rất nhiều từ ngữ mới được ra đời. Khi cái gọi là Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam được thành lập để che mắt quốc tế 1960, một quân đội đi kèm theo tổ chức khủng bố này cũng được hình thành. Về thực chất, đây chỉ là một tổ chức thân Cộng trá hình, có liên hệ chặt chẽ với chính quyền Cộng Sản miền Bắc. Để phân biệt, người ta gọi lính của quân đội miền Bắc là lính Bắc Việt hay lính Cộng Sản chính quy và lính của quân đội Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam Việt Nam là lính Việt Cộng. Nghĩa chính của hai chữ Việt Cộng là “người Việt theo Cộng Sản,” còn nghĩa rộng của nó đã mang thêm một ý xấu. Người quốc gia miền Nam dùng tên gọi này với thái độ miệt thị, ghê tởm. Ngay cả chính những người Cộng Sản cũng ghét chữ này. Lúc miền Nam rơi vào tay Cộng Sản vào cuối Tháng Tư, 1975, người dân miền Nam thường truyền miệng với nhau mẩu chuyện vui cười như sau Một bà mẹ miền Nam bị buộc phải ra đứng đón đoàn quân Cộng Sản tiến vào tiếp thu các thành phố miền Nam cùng với nhiều người khác. Bà chào hỏi một nhóm bộ đội Bắc Việt lẫn du kích Việt Cộng và nói “Cám ơn mấy anh lắm lắm! Nhờ mấy anh vào giải phóng miền Nam nên từ giờ trở đi chúng tôi không còn sợ bị Việt Cộng pháo kích hằng đêm nữa!” Chẳng biết bà mẹ này vô tình nói ra điều này hay bà chơi chữ cho vui! Khi chiến tranh chấm dứt, cuộc đổi đời ở miền Nam đã cho ra đời không biết bao nhiêu là từ ngữ mới hay du nhập từ “miền Bắc xã hội chủ nghĩa”; nào là “vượt biên,” “học tập cải tạo,” “nghĩa vụ quân sự,” “vùng kinh tế mới,” “tư sản mại bản,” vân vân và vân vân. Cùng lúc đó, nhiều từ ngữ cũ cũng không còn lưu dụng như “cảnh sát quốc gia,” “tổng động viên,” “ấp chiến lược,” “hồi chánh”… Giữa hai thái cực đó là những từ ngữ chiếm đa số trong tiếng Việt vẫn tiếp tục được dùng trong nước lẫn ngoài nước. Một trong những chữ đó là chữ kép “Việt Cộng.” Sở dĩ chữ này vẫn còn được dùng là vì cho đến ngày hôm nay chúng ta vẫn còn cần phân biệt ai là “Việt Cộng,” ai là “quốc gia,” hay chí ít cũng là “không Việt Cộng.” Người viết bài này, cũng như rất nhiều người khác, đã dùng từ ngữ này từ bao lâu nay. Nhưng đến một hôm, tôi giật mình xét lại hai chữ này. Chữ “Việt” tượng trưng cho những gì thiêng liêng nhất Tổ tiên, tổ quốc, văn hóa, ngôn ngữ, cả hồn thiêng sông núi nằm trong một chữ như thế. Còn chữ “Cộng,” từ hai chữ “Cộng Sản,” là tất cả những gì trái ngược. Về chủ nghĩa Cộng Sản, đã có biết bao nhiêu danh nhân, nhà thơ, nhà văn, chính trị gia trên thế giới đã nói lên nhận xét của mình. Ở đây, chúng tôi chỉ xin ghi lại một câu của Đức Đạt Lai Lạt Ma mà chắc đa số quý vị cũng đã nghe qua hay đọc thấy “Cộng Sản là loài cỏ dại, mọc trên hoang tàn của chiến tranh, là loài trùng độc sinh sôi, nẩy nở trên rác rưởi của cuộc đời.” Như vậy chúng ta nghĩ sao? Để một chữ thiêng liêng như chữ “Việt” bên cạnh một chữ chỉ về một khái niệm chẳng hơn gì loài rác rưởi như chữ “Cộng” liệu có phải là chuyện nên làm hay không? Những người mà chúng ta gọi là “Việt Cộng” không xứng đáng làm người Việt, mà thực ra họ cũng chẳng tha thiết chi làm người Việt. Họ chỉ có quốc tế Cộng Sản là tổ quốc và bản “Quốc tế ca” là “quốc ca” của họ mà thôi. Khi tôi đem ý nghĩ này nói với với một số bạn bè, có người bảo “Nghe anh nói thì thấy cũng có lý nhưng nếu không dùng chữ Việt Cộng’ để chỉ về những người đó thì mình biết dùng chữ gì khác đây?” Tôi đáp “Chúng ta có thể dùng hai chữ “Cộng Sản” để chỉ về họ là đủ rồi.” Có người lại thắc mắc “Nhưng không chỉ ở Việt Nam mới có Cộng Sản. Vậy làm sao biết đó là Cộng Sản ở nước nào?” Tôi lại phải đáp “Thường thì nội dung của câu nói có thể cho ta biết điều đó. Ví dụ như nếu tôi nói “Buổi tưởng niệm cuộc chiến Việt-Trung 1979 ở Hà Nội đã bị công an Cộng Sản phá rối,” chắc các bạn biết tôi nói về ai rồi phải không?” Một bạn khác vẫn còn ra chiều suy nghĩ “Vậy thì mình có phải bỏ luôn chữ Trung Cộng không, theo lập luận của anh?” Tôi cười bảo “Người Trung Hoa không thắc mắc chuyện đó thì thôi, hà cớ gì mà chúng ta phải nhọc trí? Chúng ta chỉ nên lo chuyện của mình, còn trên thế giới mấy nước Cộng Sản còn lại, mình muốn gọi họ thế nào cũng được. Ở Bắc Hàn thì có Hàn Cộng, ở Cuba thì có Cu Cộng, ở Lào thì có Lào Cộng. Khi nào họ phản đối thì hẵng hay.” Đây chỉ là thiển ý của tôi, xin nói lên đây để chúng ta cùng suy xét. Riêng tôi thì tôi đã bắt đầu thay thế chữ “Việt Cộng” bằng chữ “Cộng Sản” dạo gần đây. Người Mỹ nói “Old habits die hard.” Người Việt mình thì có vẻ “cực đoan” hơn “Đánh chết cái nết không chừa.” Nhưng tôi quyết phải chừa cái “nết” xấu đó. Mới đầu thì cũng khó khăn, cứ quen miệng nói chữ “Việt Cộng.” Sau dần dần khá hơn một chút, nói đến chữ “Việt…” thì kịp ngưng, rồi đổi qua chữ “Cộng Sản.” Bây giờ thì khá hơn nhiều rồi! Nghĩ xa xôi về chữ “Việt Cộng” là như vậy đó. Nhưng rồi tôi lại nghĩ xa xôi hơn nữa. Gọi những người nắm quyền bính ở Ba Đình và tay chân của họ là Cộng Sản đã công bình chưa? Nói một cách chung nhất, Cộng Sản xấu thật, ác thật, nhưng những người tự xưng là Cộng Sản ở Việt Nam còn tệ hơn nữa. Ngày nay chẳng ai trong chúng ta lại không thấy rằng họ chỉ mượn đầu heo nấu cháo, treo đầu dê bán thịt chó, khi áp dụng chủ nghĩa Cộng Sản vào Việt Nam. Trong thâm tâm, họ chẳng tha thiết gì đến mớ lý thuyết của Karl Marx hay của Vladimir Lenin mà kỳ thực chẳng mấy ai trong bọn họ có đủ trình độ thấu hiểu nổi chứ đừng nói chi đến việc áp dụng. Họ chẳng qua là những kẻ cơ hội chủ nghĩa, đánh mùi thấy đi đôi với chủ nghĩa Cộng Sản là sự cai trị độc tài thì hí hửng mang về nước để làm cớ cướp chính quyền. Vốn chẳng mặn mà gì với chủ nghĩa Cộng Sản trong thâm tâm, khi họ thấy Liên Xô cùng hàng loạt các nước Cộng Sản Đông Âu sụp đổ vào cuối thập niên 1980 của thế kỷ trước, họ vội vàng trở mặt, xoay qua hình thức kinh tế tư bản để sống còn. Để lập lờ đánh lận con đen, họ cố dựng cái xác chết xã hội chủ nghĩa lên, tô son trát phấn cho nó và đặt một cái tên mới thật kêu và rỗng là “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa.” Bọn người xưng danh Cộng Sản này quả thật rất sính chơi chữ, dùng chữ nào kêu chan chát chữ ấy, nhưng họ cũng thừa hiểu rằng họ chẳng thể lừa ai ngoài chính họ mà thôi. Kinh tế thị trường mà sánh vai với định hướng xã hội chủ nghĩa chẳng khác nào nước lã trộn với dầu ăn, trộn hoài mà “chẳng nên công cán gì.” Lại có một anh đầu sỏ của bọn họ chẳng hiểu vì lú lẫn hay bị thần khẩu nhập xác phàm mà tếu táo nói “đến hết thế kỷ 21 này không biết có chủ nghĩa xã hội hay chưa,” huống hồ là hòng “quá độ” lên đến chủ nghĩa Cộng Sản! Những người này thật tình cũng chưa đáng gọi là Cộng Sản là vì thế. So với những người Cộng Sản khác trong “phe xã hội chủ nghĩa anh em” thì những người “Cộng Sản” ở Việt Nam lại càng nên xấu hổ. Trong nước, họ thẳng tay đàn áp người dân, về đối ngoại thì họ đang muốn dâng nước nhà cho Tàu Cộng. Những nhóm chữ như “hèn với giặc, ác với dân,” “tàu thì lạ, sự hèn hạ thì quen” vẫn được truyền miệng từ người này sang người khác. Trong một gia đình, tội bất hiếu là tội lớn nhất. Còn trong một nước, tội phản quốc hay thậm chí tội bán nước là tội tày trời, không còn tội nào nặng hơn thế nữa. Các nước Cộng Sản ngày xưa như Liên Bang Xô Viết, Đông Đức, Ba Lan, Tiệp Khắc… hay những nước Cộng Sản còn lại ngày nay, họ không bành trướng, đi chiếm các nước khác thì thôi chứ chẳng ai thấy họ bán nước cho bất cứ ngoại bang nào. Chỉ riêng những người gọi là Cộng Sản ở Việt Nam thì đang làm cái chuyện kinh thiên động địa đó. Chẳng vậy mà họ đang tính chuyện loại bỏ môn lịch sử trong học đường. Chuyện đó cũng dễ hiểu, vì trong khi nhà cầm quyền đang lăm le bán nước thì trong lớp học có thầy cô nào còn lòng dạ giảng dạy cho học trò về Lê Chiêu Thống hay Trần Ích Tắc mà không phải nhắc đến những thành ngữ như “mãi quốc cầu vinh,” “cõng rắn cắn gà nhà” hay “rước voi về giày mả tổ” không? Nói tóm lại, bọn người cầm quyền hiện nay ở Việt Nam chỉ là những kẻ ăn mày dĩ vãng, bám víu vào cái nhãn hiệu Cộng Sản đã lỗi thời và cái thây ma ở Ba Đình là những thứ đã góp phần đưa họ lên đỉnh cao quyền lực ngày nay. Họ thậm chí không đáng được gọi là Cộng Sản. Tôi chưa đem ý nghĩ thứ hai này ra nói với bạn bè. Tuy nhiên, tôi có thể mường tượng ra một cuộc nói chuyện như thế, trong đó các bạn tôi sẽ kêu lên “Ơ hay cái nhà anh này! Hai chữ Việt Cộng anh khuyên không nên dùng. Nay thì hai chữ Cộng Sản anh cũng muốn tẩy chay nốt. Thế thì biết dùng chữ gì để chỉ bọn người ấy đây?” Lúc ấy tôi sẽ cười và bảo “Cái nhãn đúng đắn nhất mà chúng ta có thể dán lên trán họ chẳng phải tìm đâu cho xa xôi. Hãy cứ gọi bọn họ là lũ bán nước’ là gọn hơn cả. Họ có nhiều tội với dân, với nước lắm, nhưng kết tội bán nước cho họ là đủ lắm rồi. Cũng giống như khi kết tội một người đủ để người đó lãnh án tử hình thì chẳng mất công hài thêm chi những tội khác.” Vậy nhé, từ nay tôi sẽ không gọi nhóm người ở Ba Đình và bè lũ của họ là Việt Cộng hay Cộng Sản nữa, mà chỉ gọi họ là “lũ bán nước” thôi. Trần C. Trí Copyright © 2018, Người Việt Daily News Lưu ý Để mở âm thanh, xin bấm vào nút phía góc phải bên dưới của khung video.

danh chính ngôn thuận